nuoc lac viet o the gioi moi

Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới Được 8.86/10 từ 7 phiếu bầu. Trong khi các nhà khoa học, kể cả những người có kiến thức uyên bác nhất đều tìm cách bác bỏ nền văn minh Lạc Việt đã tồn tại 4.000 năm. Trả lời câu hỏi của phóng viên về tình hình người Việt tại Campuchia, Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Thị Thu Hằng cho biết, Bộ Ngoại giao cũng như các cơ quan đại diện Việt Nam rất quan tâm và chú trọng đến công tác bảo hộ công dân trước tình trạng nhiều công dân Việt Nam bị lừa đảo, môi giới lao Truyện Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới của tác giả nguyenhongthai3a1991 - Chương 15: Xuất phát từ nhu cầu. Đọc truyện online. ĐĂNG NHẬP. - Ta đặc biệt mời hai vị đến đây nhờ hai vị làm cầu nối cho vương quốc của ta và quý quốc được thành lập mối bang giao. Mời Danh sách chương truyện Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới. Chương 1 - Xuyên việt. Chương 2 - Lần đầu tiên lên triều. Chương 3 - Lê Văn Hưng. Chương 4 - Bước đầu kế hoạch. Chương 5 - Từ khanh lấy ra. Chương 6 - Ổ bi. Chương 7 - phải cắn miếng bánh nhà thanh này rồi. Chương materi pkn kelas 1 semester 2 kurikulum merdeka. - Quốc vương nhân từ, mong ngài giúp cho, thượng đế sẽ vì ngài mà phù Toản chỉ cười nhẹ lắc đầu mấy cái từ chối cho câu trả lời. Hai lão thấy vậy liền biết chiếc chìa khóa để mởi cánh cửa này phải được tìm ra ở nơi hắn, nên càng ra sức này bao giờ nghi ngờ sự cuồng tín đối với giáo lý của các linh mục dám vượt muôn trùng hải lý để đến một nơi xa xôi như thế này truyền đạo. Đó giống như nghi ngờ sự quyết tâm của Huyền Trang đi thỉnh kinh tây thiên Cách không phải là không có, nếu như vương quốc của ta và chỗ các vị có sự giao lưu nhiều với nhau. Cho con dân của ta hiểu biết nền văn hóa ở đó. Lúc này mọi chuyện sẽ đơn giản hơn lão nghe vậy cũng không coi đó là điều bất ngờ gì, chứng tỏ hai người chưa phải là chưa nghĩ Đúng vậy ! thưa quốc vương Bệ Hạ đây là giải pháp không gì tốt bằng, nhưng tôi nghĩ trở ngại đến từ quý quốc không cho phép nó diễn với người phương tây việc mở rộng quan hệ ra bên ngoài với nước khác là chuyện phải làm, là điều đương nhiên và dễ hiểu. Khác với họ, các nước phương Đông cho rằng làm như vậy là không được. điều đó chẳng khác nào cho ngoại bang cơ hội xâm nhập, làm tạo nên những mối uy hiếp từ bên ngoài. Bởi vậy họ tự bảo vệ mình bằng cách bế quan tỏa cảng, coi đó là điều đương chính là sự khác nhau hoàn toàn về ý thức và lối tư duy lâu đời dẫn đến việc bài ngoại rất lớn ở phương Ta đặc biệt mời hai vị đến đây nhờ hai vị làm cầu nối cho vương quốc của ta và quý quốc được thành lập mối bang giao. Mời hai vị làm cố vấn ngoại giao cho vương quốc của ta. Mong hai vị vì tương lai, vì truyền bá giáo lý của chúa thêm rộng khắp mà nhận lời mời đường đột của Rất vui khi được giúp sức cho bệ Rất sẵn lòng giúp một phần sức cho Bệ Hạ !Hai người tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này liền đồng ý làm việc cho Quang Toản .Hắn thấy không ngoài dự liệu của mình nên rất vui mừng tiện tay lấy hai tấm lệnh bài đưa cho hai người. để cả hai tự do đi lại truyền giáo trên đại việt. Luôn tiện viết một tờ chiếu chỉ bằng chữ quốc ngữ nói về việc phong hai người làm cố vấn ngoại nhìn các chữ viết trên tờ chiếu chỉ hai lão liền giật mình. Đây chẳng phải là các kí tự mà khi họ vào đại việt thường chuyền tay nhau, chú thích từ ngữ của người Đại Việt qua chữ la tinh sao. Không ngờ vị quốc vương này tìm hiểu về những người truyền giáo sâu như vậy. đây là hai lão đang hiểu lầm hắn, hắn lại càng không muốn giải Ha ha. Hai vị nhìn ra các chữ này chứ? Truyền giáo vào vương quốc của ta ngoài chuyện khó khăn về văn hóa. Chữ viết cũng là một trở ngại đấy! để thể hiện thành ý ta dự định sẽ cho mở trường dạy người dân biết về loại chữ ra đây chỉ là cái cớ thu mua lòng người nhằm đạt được sự giúp đỡ tận tình từ phía những nhà truyền giáo này thôi. Còn chuyện đưa chữ quốc ngữ vào đại việt chi là chuyện sớm hay muộn, lý do đơn giản chỉ vì những ưu điểm của nó. Chỉ là đang thiếu kế hoạch cụ thể và thiết nhân lực trầm Bệ Hạ thật cảm ơn vì sự chân thành giúp đỡ của ngài. Chuyện về cố vấn ngoại giao ta sẽ làm hết sức mình để đưa sự giao lưu giũa hai bên thành gật đầu tỏ ý ghi Chỗ ta thật không nhiều người biết chữ này, các vị có phải chăng giúp ta một ít nhân phải là ít. Thực tế chẳng có ai mới đúng. hắn đúng là nói láo trắng trợn Thật là chúa phù hộ rồi! chỗ giáo xứ chúng tôi có mấy vị học sinh biết loại chữ này. Tôi sẽ đưa họ đến cho bệ mục người Tây ban Nha lên tiếng trước - Đúng là nhờ ơn mục người Anh cũng không đề mình bị bỏ rơi qua một Chỗ tôi cũng có người biết chữ này, họ học hiểu loại chữ này rất nhanh, làm tôi hết sức ngạc nhiên. Họ rất vui lòng được ra sức cho quốc mấy lão truyền đạo, tất phải lập ra một nhóm người bản địa giúp sức cho mình, để dễ dàng tiếp thu ngôn ngữ của nhau. Mấy người bên cạnh họ biết chữ quốc ngữ là điều không có gì ngạc nhiên Hai vị! ta thật còn một chuyện muốn nhờ. Không biết hai vị có thể gới thiệu cho ta vài thương đoàn lớn không. Ta muốn bàn một số chyện làm ăn với Điều này không thành vấn đề, được hợp tác với Bệ Hạ là điều họ luôn mong chờ. Ta sẽ giới thiệu vớii ngài thương đoàn nhà Smith. Họ làm ăn rất lớn, trải dài qua các châu lục và đại sư người Anh giới thiệu cho hắn xong. Mục sư Sâm người Tây ban Nha cũng giới thiệu với hắn hai đoàn thương nhân khác người Tây Ban Nha và người Hà Lan.. cả hai đều tỏ vẻ rất lạc quan đối với chuyện này. Thật hay quá rồi! tốt hơn cả trong dự định của hắn. Lúc này đây các thương đoàn châu âu rất muốn hợp tác buôn bán với các nước bản xứ ở phương đông. Miễn làm sao càng có lời càng tốt. Quang Toản muốn thông qua hai vị linh mục này nhằm đem tín hiệu. Ở đây bạn được chào đón’. Hắn hi vọng điều này sẽ thúc đẩy mạnh mẽ giao thương. Ngày càng có nhiều thương đoàn cập bến buôn bán ở Đại Việt. đó chính là cách nhanh nhất để đưa Đại Việt phát triển và hội Toản đang nghỉ đến việc đưa học sinh đi du học ở phương tây. Đây là việc phải làm gấp không có gì để bàn cãi. Việc cử học sinh đi số lượng chỉ vài người chắc chắn không đủ. Ở đây hắn muốn dùng đến số lượng lớn. Bởi vậy đòi hỏi phải đặt quan hệ ngoại lúc quan lại Đại Việt lạ lẫm với thế giới bên ngoài. Hắn lại không thể dứt thân đi. Muốn cử đoàn ngoại giao đi ra cần phải có cầu nối dẫn đường Quang Toản nghĩ nghĩ chẳng có ai làm việc này tốt hơn các linh mục truyền trò chuyện với hai linh mục Sâm và Sơn kéo dài đến chiều mới kết thúc câu chuyện được mở rộng chủ yếu xoay quanh phương diện chữ quốc ngữ. mặc dù nó xuất phát từ những nhà truyền giáo. Nhưng hoàn thiện nó lại là người việt, lúc này đây chữ quốc ngữ chỉ là nhũng kí tự kí hiệu phiên âm mà thôi, chưa hoàn chỉnh như trăm năm sau lão linh mục ra về mang theo thu hoạch không nhỏ. Cả về kiến thức lẫn tiền tài. Đương nhiên đối với họ cái được lớn nhất chính là nhận được sự ủng hộ về truyền giáo từ phía Quang tức việc Quang Toản trọng dụng các pháp sư Tây dương nhanh chóng được truyền ra ngoài. Việc chứng thực nó lại càng không khó khăn gì. Chỉ sau vài tháng cả nước dường như oanh động rồi. Các từ khóa như “ pháp sư tây dương” “Hoàng Thượng trọng dụng” “ lệnh bài” “ phong quan”….. là những từ ngữ tìm thấy nhiều trong các cuộc nói chuyện đàm với đa số nhiều người thì đây chỉ là chuyện bên lề, có phần lạ một chút nên đem ra bàn luận với nhau lúc rãnh rỗi. Còn đối với một số thì đây chính là việc động trời rồi, chẳng phải là cái họ mong nhà phật đạo, chính là những người như vậy. Siêu thoát hồng trần, không màng thế gian’ . Bộ siêu thoát được sao, bộ không màng là không màng sao. Ai mà không muốn địa vị của mình được đề cao, ai không muốn giáo lý của mình được truyền bá rộng rãi. Và nhà nào cũng muốn có hương khói nhang đèn lâu bền hoài không Đế làm vậy chẳng phải là đang xa lánh hai nhà sao. Chuyện này họ không cho phép để xảy ra đâu đấy. phật , đạo ngấm ngầm đấu đá đã mấy trăm năm nay, liền cảm nhận được nguy cơ mới đến từ những người truyền đạo tây dương. Một cuộc đấu đá mới sắp sửa xảy ra. Cuộc đua tranh ba nhà lan đến cả vào hoàng cung. Ai cũng nghĩ, chỉ cần được hoàng đế coi trọng , chính là chiếm được lợi thế cao Toản rất bất ngờ và thấy thú vị về điều này, hắn được một phen cười lớn. cuối cùng đưa ra quyết định cho mỗi nhà tự cạnh tranh nhau bằng việc chữa bệnh cho dân chúng. Các bên ở địa phương tự mở cơ sở khám chữa bệnh. Chính nhờ vậy sau này kiền xuất hiện rất nhiều các cơ sở Đông y, Tây y, Thuốc Tây , Thuốc Nam, Thuốc Bắc. Dẫn đến trong thời gian ngắn khả năng y tế ở Đại Việt được nâng cao hơn xưa rất nhiều. Nhưng đó là chuyện sau này còn bây giờ Quang Toản vẫn là đang suy nghĩ làm sao để phát triển công nghiệp trong thời gian này trên thế giới máy hơi nước đã ra đời, được ứng dụng vào công nghiệp dệt may là chính, ngoài ra các ngành khác lại chẳng đáng kể. Quang Toản định nhập về máy hơi nước xây dựng vài công ti dệt may nhưng cuối cùng chợt ớ người ra. Ở Đại Việt và các nước lân cận không có cây bông đấy. không lẽ nhập sợi bông từ châu âu về đây đan vải để bán lại cho dân mình sao? Cơm chẳng có đủ ăn lấy đâu ra tiền mua vải. với lại như vậy chẳng khác gì mình mua hàng về bán lại cho anh em trong nhà để kiếm lời”. Muốn kinh tế Đại Việt phát triển phải tăng cường xuất khẩu đây là kiến thức cơ bản ở hiện đại ai cũng chợt nghĩ, có khi nào vì nguyên nhân này mà dẫn đến việc Phương Đông không có động lực phát triển nên phải đi sau phương tây. Nên nhớ máy hơi nước ra đời vì mục đích đầu tiên là để kéo sợi đấy. Rồi từ đó người ta mới nghĩ ra các ứng dụng khác của máy hơi nước. tạo nên các hiệu ứng đi kèm làm cho khoảng cách đông Tây ngày càng xa như sau này. Chứ người phương Đông thông minh đâu thua kém gì người Phương Tây. Quang Toản nghĩ ngay đến việc dùng tơ tằm thay vì bông, nhưng lấy đâu ra nhiều tơ tằm như vậy. các vườn dâu ở Đại Việt hiện tại đâu cung ứng được bao nhiêu. Quang Toản trong đầu đã có chuẩn bị cho việc phát triển trồng dâu nuôi tằm, nhưng ít nhất cũng phải chờ hai ba năm mới có những thu hoạch đầu tiên đấy. chưa kể đến việc để mở rộng rãi trong người dân cũng phải mất từ năm đến mười năm. Kể cả đám quan lại địa phương cũng chưa chắc đã chú trọng này đây, việc khiến quan lại và người dân trong nước quan tâm chính là sao để có nhiều lương thực chứ không phải là có nhiều áo để mặc. vì theo lối suy nghĩ của những người này trồng dâu nuôi tằm là để lấy vải chứ họ chẳng có khái niệm nào về hai từ tài chính thương mại cả. bởi vậy việc đã khó nay lại càng khó thêm. Không lẽ kêu hắn chậm rãi chờ mười năm sau rồi hãy ngày hôm nay Quang Toản luôn đăm chiêu về chuyện phát triển công nghiệp dệt may trong nước. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy chuyện này phải thực hiện. Cứ tính xem, một đống diện tích đất vì thiếu nước mà bỏ hoang. Người dân ngoài việc làm ruộng vào những tháng nhất định, còn lại thời gian lại rảnh rỗi quá nhiều mà không có việc làm nào để tăng thêm thu nhập. nếu đưa việc trồng dâu tằm vào liền giải quyết được chuyện đất đai. Tạo thu nhập cho chính người dân làm cho họ giàu lên dẫn đến nhu cầu cũng tăng. Dẫn đến sức mua tăng việc thương mại cũng nhờ đó phát triển. Công nghiệp tiếp bước theo sau tạo động lực cho khoa học kĩ thuật khai mở và được chú tạm thời chưa nghĩ ra phải làm gì để quá trình biến các cánh đồng hoang nhanh chóng thành ruộng dâu trong một hai năm. Liền đi dạo vài vòng trong cung cho thư giãn đầu óc. Lão phúc thấy hắn mạc áo khá ít nên Hoàng Thượng! ngài nên mặc thêm áo kẻo tiết vào thán này ở Phú Xuân khá cầm chiếc áo lông làm bằng lông thú cảm thán Áo lông này không biết đã phải giết bao nhiêu con thú mới hàn thành được là đang nghĩ đến việc săn bắt động vật hoang dã. Hàn nói ở đây chính là do thói quen về ý thức được giáo dục bảo vệ môi trường ở kiếp trước mà thôi. Nhưng người xung quanh lại nghe ra đây chính là do hắn nhân phúc sao lại bỏ qua cơ hội tốt để ninh nọt này Hoàng Thượng thật nhân từ! nhưng người dân cũng là xuất phát từ nhu cầu. nếu không thật chẳng biết lấy gì để nuôi sống gia nghe vậy liền giật mình trong đầu có một từ khóa lóe len. Không kiềm được sự gấp gáp hắn túm lấy lão phúc mà Ông lúc nãy vừa nói cái gì xong.?Lão Phúc thấy mình bị túm liền hoảng rồi. không biết mình nói sai đúng chỗ nào. Nhưng không giám không nhắc Con ..con .. nói .. nói. Nếu không thật chẳng biết lấy gì nuôi sống gia Không phải câu này câu trước đó!Quang Toản mún lấy lão mà lay. Gặm Hoàng thượng thật nhân từ!- Không phải, không phải câu này. Sau câu này. Nhanh nhanh hối thúc. Còn lão phúc lại càng lắp bắp hơn. Chờ mãi lão mới phun ra được một Người dân!.. người dân cũng xuất phát từ nhu cầu!. Thành Phú Xuân những năm cuối thế kỷ XVIII, Đại Việt là đất nước có lịch sử phật giáo lâu đời, phật giáo vào nước ta đã rất lâu từ nhiều thế kỷ trước thậm chí trước công nguyên đã có. Địa phận Luy Lâu thuộc Bắc Ninh trở thành cái nôi đầu tiên của phật giáo, sau đó lan rộng và phát triển mạnh mẽ rộng khắp, Phật Giáo từ Ấn Độ trực tiếp du nhập vào trong dân nên từ Buddha được phiên âm trực tiếp thành “Bụt” khi vào đến TQ mới bị thay thế bởi chữ “Phật” hay ở chỗ Đại Việt là nơi Phật giáo Ấn Độ du nhập vào trước rồi từ đây mới tiếp tục lan sang phía đông tức Trung Hoa, nhưng khi đến đây lại có một nhánh nhỏ đi ngược lại vào Đại Việt. Bởi vậy mới thấy được tại sao nước ta vừa có chữ “Bụt” lại còn có chữ “Phật”.Phật giáo đi vào đời sống của nhân dân từ rất sớm đến đời nhà Lý. Vị Lý Công Uẩn có quan hệ sâu xa với nhà phật, phật giáo được ưu ái rất nhiều, Phật giáo phát triển thịnh vượng trở thành quốc giáo, ảnh hưởng sâu rộng đến đời sống sinh hoạt của cả dân tộc kéo dài và duy trì đến hết đời Trần. Tuy rằng phật giáo không còn địa vị như xưa song nó đã ăn sâu vào tiềm thức dân Việt. Các công trình đền chùa vẫn còn đó, phải nói rất nhiều nữa là nay mẹ hắn, Thái Hậu Bùi Thị Nhạn muốn đi chùa thắp nhang. Hắn vì vậy mà cùng đi theo. Kiếp trước của hắn khi nói đến tôn giáo là một khối lộn xộn không hơn kém, gia đình theo thiên chúa giáo, sống trong một đất nước có truyền thống phật giáo, còn công việc đưa hắn đến thực tế hơn, nhìn xã hội biến động qua con mắt của chủ nghĩa vô thần. Nói tóm lại hắn có đi dự lễ ở nhà thờ, có đến chùa thắp hương, có học tập nho đạo và làm việc trong nền tảng của chủ nghĩa vô thần. Tạp nham đến độ khi có ai hỏi hắn theo tôn giáo nào hắn chẳng biết phải trả lời ra Quốc Ân ngôi chùa có địa thế khá đẹp nằm ở chân núi Bân nơi ngày trước Tiên Hoàng Quang Trung làm lễ lên ngôi, chùa khá rộng và cổ kính, lại gần gũi với thiên nhiên có khí thế của một nơi thờ phượng tôn giáo xa lánh hồng trần. Hèn chi mẹ hắn cứ muốn lễ chùa bái phật ở đây cho bằng rằng không muốn ầm ĩ nhưng dù sao chuyện Vua và Thái Hậu đi lễ chùa cũng không phải là chuyện nhỏ bởi vậy khi đến được các sư tăng đón tiếp rất hậu. Hắn chỉ là kẻ đi theo mà thôi còn nhân vật chính hôm nay là mẹ hắn, khi gặp đám sư sãi đa số đều do mẹ hắn bắt chuyện. Cái mà hắn chú ý bây giờ không phải là tôn giáo, giáo lý gì đó mà là vấn đề Toản chợt nhận ra các công trình lớn ở Phú Xuân lúc này ngoài Hoàng cung ra chủ yếu là chùa chiền, những công trình này được xây dựng bằng gạch đá khá kiên cố trong khi nhà dân hai bên đường chỉ làm bằng tre nứa và bùn đất. Một sự khác nhau trái ngược đáng để suy ngẫm, mà người cần suy ngẫm nhất là ông vua như hắn kẻ đứng đầu một sống người dân khổ cực không đủ tiền dựng nhà là một lý do nhưng đây không phải là tất cả nguyên nhân. Bởi vì trong dân không phải nhà ai cũng nghèo, với lại những nguyên vật liệu để xây nhà dựng cửa như gạch ngói vôi vữa không khó kiếm, hắn tin tưởng giá cả cũng không quá cao đến mức không ai mua nổi. Thị trường bất cứ thời đại nào cũng có quy luật tất yếu của nó. Ví dụ như đời sống thu nhập của người dân thấp thì giá cả sản phẩm cũng thấp tương xứng để phù hợp với túi tiền của số đông, trừ hàng nhập khẩu là không theo quy luật này. Nhưng lúc này những nguyên vật liệu để xây cất nhà ở trong nước không thiếu, tuy xi măng sắt thép chưa ra đời nhưng vôi vữa có thể dùng thay thế chúng nhân ở đây chính do triều đình không cho dân thường được cất nhà gạch. Có sự phân biệt giữa nhà dân và nhà quan lại quý tộc. Thời đại này dân thường tự ý xây nhà có bậc tam cấp đã là phạm pháp. Chính vì vậy nên việc sản xuất gạch ngói không có không gian phát triển trong khi ông cha đã phát minh ra cách nung gạch từ hàng mấy trăm năm trước đó, kìm hãm sự phát triển của ngành xây dựng kiến trúc. Bởi thế con cháu đời sau khi nhắc đến nền kiến trúc chỉ biết lấy dẫn chứng ở các đền đài kiên cố, lấy đó làm tự hào. Mà quên mất kiến trúc nhà ở của một người dân bình thường chỉ là đám tre nữa dựng lên tạm thể tưởng ra vùng đất chịu nhiều thiên tai lụt lội, hàng năm có cả chục cơn bão lớn đổ bộ, người dân phải chống chịu như thế nào với những căn nhà lá đơn chiếc ọp ẹp như vậy. Không biết hàng trăm năm nay đám quan lại chỉ vì giữa gìn vị thế của mình, chỉ vì muốn chứng tỏ mình “cao sang” hơn người mà để cái gọi là “con dân” phải chống chọi với thiên tai, họ đã nghĩ gì? Vẫn tự cho mình là bậc thánh hiền sao?. không biết hằng năm người dân sẽ lại phải dựng nhà mới bao nhiêu Hoàng Thượng!. Bổn cung thấy ngài ngồi yên nãy nói mượt mà đặc chất miền Bắc Hà làm cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Nãy giờ đúng thiệt ngồi nghĩ đăm chiêu nên không chú ý đến xung quanh. Người vừa gọi hắn là vị thái hậu Lê Ngọc Hân. Giọng nói dễ nghe này không ngoài của nàng hắn nghe không sai. Hắn quay sang cố giữ cho ánh mắt bình thường không di chuyển lung tung để tránh khỏi bị sinh một số chuyện không hay, kể ra cũng không trách được hắn, nếu như ở kiếp trước một người đàn ông ngắm nhìn một phụ nữ, đối phương sẽ rất vui lòng vì cho đó là đang thưởng thức họ, còn lúc này mà vẫn còn thể hiện như vậy liền bị coi là vô lễ là khinh nhờn người khác. Haiz khổ nỗi hắn thật không nhịn được vậy. Dáng người thanh tú, đi lại uyển chuyển nhẹ nhàng, có những nơi làm cho người khác không thể nào rời mắt khi đã nhìn vào. Nàng có lực sát thương đối với hắn quá mạnh mẽ khiến hắn nhiều lúc không dám đối diện với ánh mắt đó, không thể nghĩ bậy như vậy ah, nhìn lén chút cũng chẳng sao…….tội lỗi tội lỗi.. quay đầu là bờ ngờ đâu là biển- Dì không lễ chùa nữa sao?- hắn chẳng muốn gọi là thái hậu đấy, để tránh đi sự bối rối trong lòng hắn gọi dì cho dễ nghe một chút, gọi thái hậu thấy dường như rất già ah. Có lòng riêng là vậy đấy.. tội lỗi tội lỗi. - Ta đã làm lễ xong rồi! Ra đây tản bộ chút vừa khi gặp ngài. Không biết ngài nghĩ gì mà đăm chiêu như vậy? Còn làm bộ mặt rất đáng sợ. Tí nữa hù dọa ta là như vậy, khi trước nàng toàn gọi hắn là ngài xưng bổn cung. Mấy tháng nay hắn kiên trì gọi dì, hắn nói gọi như vậy cho thân mật, ban đầu nàng còn sửa hắn, sau này nghe dần cũng quen nên thôi. Chỉ là những lúc như vậy nàng cũng thay đổi cách xưng hô không xưng là bổn cung nữa. Ném ra nụ cười hắn lên tiếng- Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ nghĩ nếu nhà của tất cả người dân đều xây dựng vững chắc như ngôi chùa này thì hay biết Tất cả nhà đều xây dựng vững chắc như chùa, chuyện này có thể sao?Theo quán tính hắn liền gật đầu nói chắc như đinh đóng Có thể, chuyện này không phải quá Ngọc Hân nghe hắn nói như vậy liền kinh ngạc. Ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ không tin, nàng như muốn nói gì đó nhưng lại không nói, lông mày khẽ nhíu rồi giãn ra lấy lại vẻ mặt bình thường không hỏi thêm gì hắn, hắn cũng không muốn tiếp xúc nàng quá gần nên cuộc trò chuyện dừng lại ở Toản cùng mẹ hắn trở về hoàng cung, được ngồi trên kiệu có lọng quạt cờ xí hoành tráng, tâm trạng hắn chẳng có chút vui vẻ khi được như vậy, đầu xuân có những trận mưa phùn làm cho đường đất lầy lội, những người khiêng kiệu đi chân trần bước tới, không rảnh tay để xắn cả ống quần lên. lòng hắn chỉ có đau xót, trong tưởng tượngcủa những người hiện đại, vua là phải ngồi xe có bốn con bạch mã kéo. Những chiếc xe được trang trí cầu kỳ, được sơn son thếp vàng, đi trên con đường trải dài bằng phẳng sạch sẽ. Đúng là có chuyện đấy nhưng không phải ở Đại Việt ah. Làm vua nước nghèo không bằng làm dân một nước giàu mạnh Dừng lại!- Hoàng Thượng có dụ! Dừng người nghe lệnh như vậy, dừng lại, hắn trông thấy những đôi chân trần lấm lem đầy bùn đất, những người thị vệ chỉ có nhiệm vụ đi đảm bảo sự an toàn nên còn có thể xắn ống quần lên, còn những người khiêng kiệu chẳng có cơ hội làm việc đó. ống quần của họ lem lấm đầy bùn. Hắn tiến lên cúi xuống xắn ống quần cho một người gần nhất. Làm tất cả những người xung quanh ngơ ngác, người khiêng kiệu được xăn ống quần kinh hãi chực quỳ xuống nhưng bị hắn ngăn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xin ngài đừng làm vậy.. nô tài.. nô tài.. Những người xung quanh muốn ngăn cản hắn, đều bị hắn ra hiệu trấn Các ngươi đây là còn ống quần mà xăn, con dân của ta lam lũ ngoài kia ai mấy ai có ống quần để xăn.!. làm vua một nước nghèo còn không bằng làm dân của một nước giàu mạnh a.!Cả đám người xúc động. Đúng như vậy a. Dân chúng không phải ai cũng có đủ tiền mua vải may cho mình một chiếc quần ống dài đấy, những người này vì làm việc cho triều đình nên mới có quần dài để mang. Còn nông dân chỉ đơn sơ một chiếc quần cọc, chân đất làm lụng nuôi sống gia đình qua ngày. Nghe Quang Toản nói như vậy, làm như vậy không ít người bị cảm nhiễm xúc động, xúc động trước việc làm của Hoàng Đế. Người dân là vậy đấy họ đơn chất và đơn giản như vậy, ai quan tâm đến họ, ai tốt với họ họ cũng sẽ dành tình cảm chân thành mà đối đáp Hoàng Thượng! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn biết ai đi đầu quỳ xuống tung hô, chỉ biết tung hô như vậy là việc họ làm thường xuyên nhưng chưa có lần nào lại thật tâm chân thành như vậy, người dân là thế, họ tuy không được học hành, tuy chân lấm tay bùn cả ngày không nói gì đến cái gọi là kế sách an bang, nhưng ai là người tốt ai là kẻ xấu trong lòng họ đều hiểu rõ. Đám người quỳ rạp xuống bất chấp bùn lầy và đất bẩn có người không nén được cảm xúc mà khóc lên, mẹ nhìn hắn hài lòng nơi khóe mắt còn đọng nước, Lê Ngọc Hân ngạc nhiên nhìn hắn như để tìm thấy điều gì đó hợp với lẽ thường. Hắn ngước mặt lên trời kép mắt hít sâu vào dưỡng thần trong chốc lát chưa đến vài Tất cả đứng dậy đi thôi.! Về lại câu nói như vậy, hắn tự mình cất bước đi bộ về phía trước. Đám người chạy theo xin hắn lên kiệu, không thuyết phục nổi hắn. Về sau có người nhanh trí đem đến một con ngựa hắn mới chịu ngồi lên cho người dắt đi. Đoàn người tiếp bước về đến cung. Nhưng câu chuyện ngày hôm đó lại lan truyền đi với tốc độ nhanh chóng khắp cả nước. Dư luận vì vậy mà hướng về Quang Toản một cách có lợi nhất, nắm trong tay sức mạnh to lớn đó khiến hắn càng mạnh tay cải cách đất nước.“ làm vua một nước nghèo không bằng làm dân của một nước giàu mạnh”Bất tri bất giác câu nói lúc xúc động này lại chính là mục tiêu cho hắn theo đuổi tiếp tục con đường làm đầy đủ nghĩa vụ của một ông vua. Câu chuyện trên được rất nhiều người nhắc đi nhắc lại. Trong một vài cuốn hồi ký sau này được xuât bản người có mặt hôm đấy có ghi lại “ Ngài xuống kiệu nhìn qua con đường bùn lầy, ngài nhìn qua chân của một người khiêng kiệu, chẳng chần chờ, những vũng bùn không ngăn cản nổi việc ngài ngồi xuống xắn ống quần lên cho anh ta. Chúng tôi rất lo lắng cho ngài về hành động đó. Ngài nói Các ngươi đây là còn ống quần mà xăn, con dân của ta lam lũ ngoài kia ai mấy ai có ống quần để xăn.!. làm vua một nước nghèo còn không bằng làm dân của một nước giàu mạnh’. Điều đó đã làm cho chúng tôi cực kỳ xúc động” trích trong cuốn hồi kí Một Chặng ĐườngTrong một dòng hồi ký khác có ghi “ tôi nghe câu chuyện vị vua của đất nước tôi vị thánh quân của Lạc Việt từ câu chuyện của ba tôi. Ông kể cho tôi nghe rằng ông ấy rất vinh dự vì là một trong những người chứng kiến câu chuyện hôm đó, câu chuyện mà hôm nay được ghi vào sử sách. Sau đó nhiều người đã tìm ông để hỏi về nó, thậm chí có người còn ghi chép rất cẩn thận, họ muốn trả thù lao cho ông nhưng ông nói chẳng có số tiền nào đủ để trả giây phút ông chứng kiến chuyện đó’”. Trích hồi ký “Cha Tôi, Điều Quý Giá Nhất Của Ông”Trong lúc vô tình, một luồng sống ngầm chảy trong dư luận Đại Việt, nó không lan truyền đến mức đột ngột mà chậm rãi chậm rãi, nhưng chẳng bao giờ dừng lại cũng chẳng mất đi. Tạo thành một làn sóng làm thay đổi tư duy rất nhiều người tự coi mình là thanh cao, nhiều nho sĩ đóng cửa không ra giúp Tây Sơn thành lập trên nền đổ nát của tập đoàn Lê-Trịnh. Bị rất nhiều người chủ yếu thuộc tầng lớp nho sỹ, người nắm giữ tiếng nói của dư luận lên án và bài xich. Họ coi triều nhà Tây Sơn là không chính thống là cướp ngôi nhà Lê. Mù quáng làm bậc tôi trung hết thuốc chữa, thậm chí lúc Lê Chiêu Thống cùng hai mươi chính vạn quân thanh xâm lược nước ta, không ít người vẫn đi theo. Bởi vậy đến bây giờ vẫn có không ít người đóng cửa không chịu ra giúp sức cho nhà Tây Sơn, nhiều người khác tìm đường vào nam theo Nguyễn Ánh, điều đó cũng không sao, Quang Toản cũng không vì vậy mà đau đầu, cái hắn khó chịu chính là đám người này nắm giữ dư luận trong tay, làm cho nhiều người có ấn tượng không tốt với nhà Tây Sơn. Hoàng cung thành phú xuân, phòng làm việc của Hoàng đếHồ Độc Lập trong phòng đi lại nghĩ nghĩ về việc trước mắt là nên cho đề thi kì này như thế nào. Trước đây toàn người khác cho đề còn hắn đi thi bây giờ đổi ngược lại hắn mới biết cho đề còn khó hơn cả đi thi quan điểm của người trí thức hiện đại hắn không đánh giá cao cái kỳ thi đình này lắm đấy, hắn coi đây là nơi để tuyên truyền xu thế hơn là chọn người đậu trạng dụ như nếu kỳ thi này có một câu hỏi liên quan đến vấn đề toán học hay địa lý, vậy chẳng phải sẽ kéo theo việc các học sinh muốn tham gia thi đợt sau dành thời gian hơn để nghiên cứu về địa lý về toán học hay sao. Lâu dần cứ như vậy chẳng phải sẽ thay thế được thói quen hủ nho của đám học sinh sao?Hồ Độc Lập đang hi vọng chính là điều này đấy. tính ra chỉ khoảng 60 năm nữa thôi thực dân pháp sẽ chính thức nổ súng xâm lược nước ta đấy, lúc đó thì hắn cũng ở tuổi xuống mồ rồi nếu không chết trẻ, bởi vậy ngay từ bây giờ phải nên cải cách chứng bệnh tự kỉ của đám hủ nho này việc trên Hồ Độc Lập cũng nhân tiện qua đây chọn ra một ít học sinh có nhiệt huyết gưởi ra nước ngoài học tập, nhưng để biết ai nhiệt huyết đây, không bắt hắn phải đi từng người để hỏi đấy chứ. Với lại việc này trước khi làm cũng không nên quá rêu rao, đám đại thần bàn vào tán ra thế nào cũng sinh nếu chọn xong rồi đám học sinh này không chịu ra nước ngoài đi học vậy lại càng uổng công. Lúc này không như thời sau, thời này chẳng mấy ai muốn rời xa quê hương của mình cả, nhất là đám học sinh đi thi lần này đều là đám có danh phận cả đấy, muốn đi thi đình đều phải thi đỗ thi hương rồi thi đỗ thi hội, thi đỗ thi hội liền là tiến sĩ cả đấy. Đương nhiên tiễn sĩ này không phải tiến sĩ được khắc trong bia quốc tử giám. Những tiến sĩ được khắc bia trong quốc tử giám là đồng tiến sĩ. Tức là tiến sĩ lần tiến sĩ lần 1 thôi cũng đủ để ra triều làm quan rồi. ai lại từ bỏ cơ hội sung sướng này mà dấn thân ra nước ngoài khổ sở học tập mấy năm trời chứ. Đương nhiên Hồ Độc Lập có thể ra lệnh đấy nhưng lúc đó việc đi học lại chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.“ khải bẩm hoàng thượng có thượng thư đại nhân xin gặp”Đây chính là Hồ Độc Lập cho lão Phúc đi truyền Phan Huy Ích đến gặp, hắn muốn bàn với lão về vấn đề thi đình lần này nên cho gặp riêng để dễ nói chuyện“ Mau mời quan thượng thư vào”“ Thần ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ““ ái khanh mau bình thân, người đâu ban ngồi”Hồ Độc Lập sốt sắng nói tỏ ý rất quan tâm vị đại thần này, làm cho chút chán ngán của P. Huy Ích đối với Quang Toản trong thời gian qua mờ đi mất một ít.“ Hôm nay trẫm cho mời ái khanh đến đây là để bàn về đề thi năm nay”Đây là Hoàng Thượng đang công bằng bàn chuyện với lão đấy, nghe vậy trong nội tâm lão càng kích động, không ngờ bệ hạ lại xem trong mình như vậy, mấy hôm nay mọi người nói Hoàng Thượng có chút đổi khác. Lão nghe vậy trong lòng liền có chút hi vọng hoàng thượng sẽ chăm chỉ việc nước hơn, chịu khó nghe lời can dán, tránh xa kẻ nịnh thấy Hoàng đế như vậy lão đúng tin hy vọng của mình nay thành sự thật rồi.“ Thần xin nguyện vì bệ hạ mà cống hiến, đến chết mới thôi.”“ Ha ha.. ái khanh không cần pahir khách sáo như vậy, hãy coi như ta đang nói chuyện bình thường thôi”Nghe Thấy giọng kích động của Phan Huy Ích, Hồ Độc Lập liền biết mình thu phục được vị danh thần này rồi, hắn cười to tỏ ý vui mừng“ Ái khanh, việc là thế này, ta nhìn thấy công việc của các vị đại thần trong triều thường xuyên dùng đến tính toán, như tính sổ thu chi. Tính toán thuế má, các công trình cũng cần tính toán vật liệu nhân công. Rồi còn phải tính tiền ….v v”“ Đúng là như vậy” lão nghe hồ độc lập nói thao thao một hồi tuy rằng khá dài nhưng đúng là có lý. Tuy chưa biết hắn định nói cuối cùng là gì nhưng cũng tập trung lắng nghe.“ Lần nầy thi Đình chính là tuyển chọn người ra làm quan, bởi vậy trẫm nghĩ trong đề thi nên ra thêm một câu hỏi về tính toán.”“ Việc này tiền lệ chưa có bao giờ,”“ Đúng vậy! vì tiền lệ chưa có bao giờ nên trẫm muốn từ nay sẽ có tiền lệ này” “ Thần thấy lời bệ hạ tuy rất có lý nhưng trước nay chưa có tiền lệ này, các thí sinh không chuẩn bị tốt chỉ sợ sẽ có ý kiến phản đối.”“ Chẳng phải trẫm đã cho rời ngày thi lại rồi sao, với lại vì lần đầu tiên áp dụng nên cứ tạm thời coi đây là câu hỏi phụ.”“ nếu chỉ là câu hỏi phụ thần nghĩ có thể thực hiện được.”“ Tốt lắm đề thi năm nay trẩm đã chuẩn bị rồi song còn ra câu hỏi thế nào phải nhờ đến ái khanh rồi”Nói xong Hồ Độc Lập cầm lấy tờ giấy ghi sẵn câu hỏi đưa cho lão. Phan Huy Ích nghe vua tin tưởng mình như vậy lại càng phấn chấn quyết tâm sở hướng đi theo hắn.“ Đề thi cứ dựa vào hai câu cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Đi một ngày đàng học một sàng khôn’ cái này tùy ở khanh ra đề, còn đề toán trẫm đã chuẩn bị xong rồi, chính là ở phía dưới, khanh cứ cho nguyên như vậy là được.”Lão theo lời của Hồ Độc Lập nhìn xuống phía dưới dọc xong bài toán mấy lần mà không tìm được đáp án, mặt lão bắt đầu đỏ cả lên rồi. vội vàng lén nhìn Hồ Độc Lập may sao là không nhìn về phía lão, xấu hổ quá rồi, không hổ là được thần tiên báo mộng truyền thụ học vấn nha.“ Hoàng Thượng thần nghĩ là không có vẫn đề gì, chỉ là thí sinh dự thi đa số từ xa đến mang theo tiền bạc có hạn, nếu hoãn đến qua tết sợ nhiều người không cầm cự nổi.”“ Trẫm đúng là quên mất việc này, may là có ái khanh nhắc”Vị Hoàng Thượng này đúng là hay quên đấy, nhung được cái là chịu nhận khuyết điềm.’ Phan huy Ích thầm nghĩ.“ không biết lần này đăng ký đự thi bao nhiêu người?”“ khoảng 3000 người đăng ký.”3000 người nếu mà bình thường thì khá nhiều rồi nhưng theo ý của Hồ Độc Lập thì chưa đủ, lần này hắn dự định chọn ra khoảng năm trăm người đấy.“ ái khanh, việc này khanh hãy thông báo mỗi người đã đăng kí thi đình được phát ba nghìn đồng, có thể cầm thẻ dự thi đến bộ lễ nhận”“ Vi thần xin thay mặt các thí sinh cám ơn hoàng thượng ban ân. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”“ ái khanh đứng lên đi không cần làm lễ như vậy, trẫm vừa nghĩ ra một việc chính là có cách nào để các thí sinh kỳ thi hương cũng được tham gia thi đình lần này không”.“ Thần e không được, việc đưa tin đi lại các nơi mất thời gian rất dài chỉ sợ một tháng không đủ, với lại làm như vậy các thí sinh đã đỗ kỳ thi hội sẽ bất mãn.”“ lần này ngoài 10 người đỗ đầu ra, trẫm định tuyển chọn thêm 500 người nữa nên chỉ 3000 người thi hội lần này e rằng không đủ.”Nghe đến đây lão khiếp sợ rồi, cần chọn nhiều như vậy sao, chức quan ở đâu mà phân bố cho hết, bộ hộ cũng chẳng đủ tiền mà trả lương đâu đấy.“ Hoàng Thượng sao lại cần nhiều như vậy.”“ việc này ái khanh không cần lo lắng, trẫm đã có chủ ý, hiện đang là lúc cần dùng người, bởi vậy trẫm đang dự định mỗi năm sẽ tổ chức thi đình một lần đấy, khanh chỉ cần biết như vậy, không nên hỏi nhiều.”Dùng người vào việc gì mà nhiều như vậy?. lão đúng thật nghĩ không ra đấy. không phải là định bắt học trò ra trận đấy chứ. Dù rất tò mò nhưng Hoàng Thượng đã không cho hỏi nhiều thì hắn cũng không giám hỏi.“ Trẫm định như vậy, khanh có thể ra thông cáo rằng lần này trẫm đặc biệt tuyển chọn thêm 500 người vì vậy những người đỗ kỳ thi hương cũng được đi thi, nhưng mười người đứng đầu chỉ chọn trong số những người thi đã đậu kì thi hội. Và năm sau cũng sẽ tiếp tục tổ chức kì thi đình giống như năm nay, số lượng lấy còn có thể nhiều hơn.”Quay lại nhìn Phan Huy Ích đang há mồm há miệng hắn cười hỏi“ Ái khanh thấy cách đó của trẫm thế nào.”“ Hoàng Thượng anh minh. Lão thần xin phục.”Thêm một hồi bàn bạc cuối cùng Phan Huy Ích cũng ra khỏi hoàng cung trở về nhanh chóng cho người xuất phát từ bộ lễ đem thông cáo truyền đi khắp các nha môn châu phủ làng xã. Trong thời gian ngắn nhất cả nước liền xôn xao, các đại thần cũng xôn xao Đặt câu hỏi. hoàng thượng cần nhiều người như vậy làm gì?- Hồ Độc Lập vừa bàn xong việc với Phan Huy Ích liền cho gọi lão phúc đến rồi hỏi“ lão phúc! Không biết trong kho mà tiên hoàng để lại còn bao nhiêu”Năm đó đánh Chúa Nguyễn, Chúa Trịnh rồi đến giặc Xiêm, Thanh, Nguyễn Huệ thu được khá nhiều chiến lợi phẩm đấy. chỉ là mấy năm đó đánh giặc liên miên nên phải đem ra dùng không ít, bởi vậy mà chắc cũng không còn bao nhiêu, Hồ Độc Lập hỏi vậy chỉ là để liệu cơm gắp mắn thôi đấy.“ Lão Nô đã kiểm kê qua, nếu quy ra bạc khoảng chừng 500 vạn lượng.”May mắn là vẫn còn đấy, chừng này tương đương với thu nhập hai năm của quốc khố đại nam đấy, nhưng so với đại thanh thì chẳng đáng vào đâu. Vào lúc này nhà Thanh hằng năm thu vào quốc khố hơn 15000 vạn lượng bạc đấy tức là gấp 75 lần đại nam ta. Đấy là do quan lại nhà Thanh các nơi ra sức tham ô nữa đấy. chỉ riêng hòa thân đã tham ô hết 110000 vạn lượng bạc đồng nghĩa với nước đại nam ta thu thuế 550 năm mới bằng tài sản nhà hòa Thân. Chỉ cần tính sơ như vậy liền biết người thanh thời kỳ này giàu như thế nào, không phải tự nhiên được coi là bánh ngọt mà cả tám đế quốc chia làm gì với 500 vạn lượng này, khi tiêu hết lại lấy đâu ra cũng là vấn đề làm hắn phải nhức đầu đây.“ Lão Phúc! Ông có biết về các giáo sĩ phương tây truyền giáo ở đại nam ta không.”“ ý Hoàng Thượng chính là bọn pháp sư tây dương mắt xanh mũi lõ, ngực mang cây chữ thập, nói chuyện rất khó nghe ấy sao.”Sạc, Pháp sư tây dương sao?’ nghe mới nha’“Đúng vậy, ông biết bọn họ à.”“ trước đây vẫn hay thấy ở hội an, kinh thành cũng có xuất hiện nhiều nhưng phần lớn bị các quan đuổi đi, bây giờ lại ít thấy”Nghe vậy Hồ Độc Lập cả mừng, ít thấy có nghĩa là vẫn có đấy.“ Ông biết họ ở đâu?”“ chính xác thì không biết nhưng đại loại chỗ họ hoạt động, vùng Nghệ An, Quảng Bình, Hội An chắc chắn sẽ có”Nghe đến đây Hồ Độc Lập liền khá vui, may mắn sao nhà tây sơn không quá quan tâm đến vấn đề truyền giáo lắm nên không có chính sách đàn áp nào đối với họ, vậy nên mong là có thể tìm được vài liền lệnh lão phúc cho người đi tìm mấy vị giáo sĩ này về nhanh chóng, bên cạnh đó cũng sai người đến các cảng biển như Hội An, Hải phòng đà nẵng, quy nhơn, thuận an,..v v. nếu có thuyền buôn của người tây đến thì cho họ vào sau đó phải nhanh chóng báo lên. Hồ Độc Lập còn dặn đi dặn lại. “ phải giữ gìn hòa hiếu, cho họ thấy thiện ý và không được làm khó dễ.”Mấy vị Tây đại nhân này đều là của quý cần được sử dụng một cách chính đáng vì lợi ích chung của quốc gia cả Độc Lập đang định cho người xây dựng nhà máy dệt vải hơi nước đấy, ở đại nam lúc này không có sợi bông nên hắn liền nghĩ đến việc cho dệt lụa. loại mặt hàng này khá được ưa chuộng tại phương tây. Chỉ là muốn cho máy hơi nước hoạt động cần nguyên liệu than đá. Đại nam lúc này vẫn chưa biết sử dụng nguồn than đá, họ gọi than đá là hắc thạch. Bởi vậy mà chưa có mỏ than nào ra đời. việc này chắc phải bàn thêm với Phạm Công Thiệu để lão nhanh chóng cho khai thác các mỏ than ở quảng ninh,Kể ra dệt lụa cũng rất tốt đấy nhưng nguồn nguyên liệu cũng không phải dồi dào gì cho lắm. Hạn hán xuât hiện diện tích trồng trọt bị bỏ hoang nhiều, nếu như dùng đất này trồng dâu thì đúng là quá hay rồi. phải nói nhất cử tam tăng thu nhập cho dân, vừa phát triển nghề dệt, phát triển thương mại, vừa có thể tăng thu cho quốc khố. Hoàng cung Phú Xuân, Điện Thái Hòa Vừa lên triều Hồ Độc Lập liền nói“ Chư vị ái khanh, Trẫm hiện tại có một chuyện không rõ, cảm thấy mơ hồ muốn mời các vị ái khanh thảo luận giải đáp giúp trẫm”.Trong điện yên tĩnh, các đại thần chờ đợi không biết hoàng thượng định hỏi vấn đề gì, mọi người trơ mắt nhìn.“ Là như vậy, hôm qua trẫm nằm mộng, mộng thấy một vị thần tiên nói cho trẫm biết, thiếc có thể tự mình nổi trên mặt nước, trẫm cảm thấy rất thần kỳ, lại không tin, nhưng lão thần tiên lại nói cho ta biết đây là chuyện có thể, còn trẫm lại cảm thấy không thể tưởng nổi. thiếc sao có thể tự mình nổi trên mặt nước, nghĩ đi nghĩ lại, cùng các vị ái khanh nghiền ngẫm vấn đề mà lão thần tiên đưa ra, các vị ái khanh có thể nói cho ta biết. điều này có thể làm được hay không?”Vấn đề Hồ Độc Lập vừa nêu ra khiến cả đại thần tròn mắt nhìn hắn, cái này tính là vấn đề gì cơ chứ, có ai không biết thiếc bỏ xuống nước sẽ chìm. Làm cho thiếc tự mình nổi trên mặt nước là điều không có khả năng, trực tiếp bỏ cục thiếc lên chiếc bè gỗ chẳng phải là có thể nổi trên mặt nước hay sao. Các bị đại thần ở bên dưới đều nói lên chuyện này không có khả năng,.“ chư vị ái khanh đều nói điều này là không thể, nhưng vị thần tiên kia nói cho trẫm biết điều này là có thể, hơn nữa còn khảng định chắc chắn, vậy không lẽ vị thần tiên ấy nói sai rồi sao.” Hồ Độc Lập làm ra bộ dạng khiêm tốn học hỏi.“ Chư vị ái khanh, thực ra trẫm cũng không hề tin tưởng có thể làm cho thiếc tự nổi trên nước. lão thần tiên nói không tin có thể làm thử, cho nên, chư vị ái khanh cũng thử xem có thể làm được hay không”Nói rồi vẫy tay cho người mang mấy tấm sắt được thợ dát mỏng cùng với một thùng nước dưới các vị đại thần đều ráng hai mắt lên nhìn, đây là chuyện trước nay chưa ai làm. Thiếc có thể tự mình nổi trên nước sao, điều này thật sự quá khó làm cho người tin tưởng mấy vị đại thần bắt đầu cầm lấy tấm thiếc cho vào thùng nước rồi thử. Sau một hồi“Bẩm hoàng thượng lão thần đã làm thử nhưng chẳng có cách gì làm cho thiếc có thể tự mình nổi trên mặt nước được.” Nói xong vị lão thần này còn chứng minh bằng cách nhẹ nhàng thả tấm sắt liền chìm nghỉm.“ Hoàng thượng lão thần cũng thử nhưng đều như vậy”“thần cũng thấy như vậy”“ Hoàng thương sắt không thể tự mình nổi được”“Đúng vậy thưa bệ hạ”.Phía dưới các vị đại thần đều nhao nhao nói ra ý kết quả thử nghiệm của mình. Tất cả đều nói không được. khong thể làm được. chẳng có cách Độc Lập cười nói “ Các vị ái khanh đều nói không thể nhưng chính miệng vị thần tiên ấy lại nói với trẫm là có thể đấy”.“ Bẩm hoàng thượng, không nên tin vào lời yêu ngôn. Điều này sao có thể, hắn chắc chắn là yêu ma, nói ra lời lẽ nhằm đầu độc hoàng thượng .”“ Đúng vậy, đó chắc chắn là yêu ma”“….. đây là lời nói hồ đồ của ma quỷ, bệ hạ không nên tin”Một đám quần thần đều phụ họa nói đó là lởi không nên Độc Lập tất nhiên đã có chuẩn bị từ trước, chỉ chờ đến lúc này, cùng thảo luận một chút kiến thức khoa học, dùng kiến thức khoa học để đả kích một chút cái thói không biết tiến tới, bảo thủ quan liêu của chúng quần thần.“ Các vị ái khanh đều nói không thể tin, nhưng vị thần ấy đã chứng minh rằng được, khiến trẫm hết sức bội phục”Hồ Độc Lập phất phất tay Một tiểu thái giám vội vàng bưng ra mô hình nhỏ của con thuyền được làm bằng sắt. sau đó đặt vào trong thùng nước, nổi bồng bềnh trong đại thần nhìn thấy đều há hốc mồm như không tin vào mắt mình. Điều kì lạ lại xảy ra trước mắt, chỉ mới trước đây giây lát họ còn đồng loạt lên tiếng phủ nhận triều thần rơi vào trầm mặc. một số người còn lại tự mình nhấc mô hình lên quan sát sau đó tự tay thả xuống nước kiểm chứng lại.“ Các vị ái khanh, các người còn cho rằng trẫm mộng thấy vị thần tiên ấy chính là yêu ma nói lời bậy.” Hồ Độc Lập cười cười rồi dưới các đại thần là một mảng yên lặng không có tiếng động nào, chẳng ai mở miệng nói một điều. Hồ Độc Lập trong lòng đắc ý nghĩ, các ngươi khinh ta còn nhỏ, không chịu phục, ta chỉ dùng một tí kiến thức vật lý cỏn con liền làm cho cả đám choáng váng, không dám hé nửa lời, dám không nghe lời, ta cho các ngươi tiếp tục choáng váng. Từ nay về sau còn ỷ thế lão thần, coi ta là trẻ con mà qua mặt thì coi lúc sau , các đại thần mới tỉnh ra, đây là thần linh báo mộng cho Hoàng Thượng đấy, cả đám đứng đực ra im lặng, người săm soi từng viên gạch nền, kể đi xét trần nhà.“ Ngoài ra khi trẫm hỏi vị thần nhân ấy làm thế nào để trị vì đất nước, khiến cho đại nam ta trường tồn, dân ta no ấm, các ái khanh có biết lão thần tiên ấy nói gì không .”Đây đúng là bom tấn rồi, là thần tiên chỉ dạy cho hoàng thượng cách an bang trị quốc đấy, đây là điều mà hầu hết các đại thần quan tâm nha. Mọi người sau phút giây sửng sốt liền tò mò.“ lời của thần tiên dạy, chúng lão thần ngu dốt sao đoán được, mong bệ hạ cho chúng thần được nghe lại”“ Vị thần tiên ấy dạy trẫm khá nhiều điều cần phải làm, trong đó có một điều quan trọng đó chính là dùng người”“ không biết thần tiên dạy bệ hạ dùng người như thế nào”“ Trẫm cũng hỏi vị thần tiên ấy một câu như vậy, lão thần tiên bảo trẫm phải nên dùng người tài đức.”“ trẫm lại hỏi thế nào là người tài đức, đến đây vị thần tiên ấy không nói gì mà chỉ đọc cho trẫm nghe một bài thơ”“ trẫm vẫn còn nhớ rõ, các vị ái khanh hãy nghe rồi góp ý cho trẫm”Các đại thần lần này đúng là kinh sợ rồi, đây là lời dạy của thần tiên đấy, tuyệt đối không nên xem thường. Hồ Độc Lập đọc "Đất có bốn phương Đông Tây Nam có bốn mùa Xuân Hạ Thu có bốn đức Cần Kiệm Liêm một phương thì không thành một mùa thì không thành một đức thì không thành người."Nghe đến đây không ít vị đại thần quên mất đang ở buổi chầu, không tự chủ được vỗ tay khen hay, lão thần tiên dạy thật chí lý. Đây chính là đại Độc Lập thấy vậy liền cười mỉm, Lời Hồ Chủ Tịch sao có thể sai được, ý mâý lão chỉ khen thừa.“ Các vị ái khanh, thấy lời dạy của lão thần tiên thế nào, liệu có gì không đúng”“ Thần thấy đây đều là lời vàng ngọc, không có chỗ nào không đúng, lại lập luạn khúc chiết, tuy đầy hàm ý nhưng dễ hiểu, quả khong hổ là lời lão thần tiên răn dạy”“.. thần cũng thấy như vậy”“.. đây quả là lời vàng ngọc, quả là lời dạy của lão thần tiên”“ Trẫm cũng thấy như vậy, để cho trẫm và mọi người khác cốt ghi tâm lời dạy của lão thần tiên, trẫm nghĩ nên treo 4 chữ cần kiệm liêm chính lên trên đại điện để lấy đó mà răn dạy mọi người, tiện thể thay tên điện này thành điện “ Cần Kiệm Liêm Chính””’.Chúng đại thần liền hiểu được ý của Hoàng Thượng, chính là từ nay về say trong điện sẽ treo lên một tấm bảng lớn ghi 4 chũ Cần Kiệm Liêm Chính, rồi đổi tên điện thành Cần Kiệm liêm chính, hình như đây cũng không phải là chuyện xấu, dù sao đây cũng là lời dạy tốt, lời vàng ý ngọc nhắc nhở mọi người cần kiệm liêm chính. Nên mọi người chẳng ai có ý kiến phản đối vì chuyện hôm nay mà trong một thời gian ngắn từ kinh thành sau đó lan ra cả nước, những từ nhưHoàng đế ..Thần tiên báo mộng…thiếc tự nổi trên nước… Thần tiên truyền dạy … Đề tài này liền trở thành sốt dẻo được nói đến nhiều nhất trong thời gian Kế tiếp chính là xử lý sự vụĐầu tiên là các nơi xin được cấp kinh phí nhằm đào kênh mương tưới tiêu, vụ vừa rồi do thiếu nước trầm trọng mà 1/3 diện tích đất canh tác bị bỏ hoang. Có địa phương bị bỏ hoang đến 2/3 đât đai vì thiếu mình mới xuyên qua có mấy ngày thôi mà đã giao cho mình cái đống hỗn độn thế này rồi. không biết cái đám lê trịnh trước đây ăn ở thế nào?Hắn nhìn xuống đám đại thần hỏi. “ các vị ái khanh, việc này nên giải quyết thế nào đây, cái này bộ hộ bỏ ra được bao nhiêu”“ Khởi bẩm hoàng thượng, bộ Hộ sợ còn không đủ tiền cầm cự đến năm sau. Lấy không ra được đồng nào hết. xin hoàng thượng thứ tội”Nếu xử tội lão xong mà bộ hộ có đầy bạc ta cũng làm rồi, không cần lão phải nói thừa, nhìn cái bản mặt xin tội của lão kìa, cứ trơ ra như khúc gỗ vậy, chẳng có chút bộ dán nào đang xin tội cả.“Nếu cấp, theo khanh cần bao nhiêu sẽ đủ”Câu hỏi quá khó rồi, đắp đê làm công trình thủy lợi, đây là công trình không đáy đấy, chỉ có thiếu, mãi chẳng bao giờ đủ cả, ngoài ra hằng năm còn phải được nạo vét, bồi đắp thêm. Dù cho mấy nghìn vạn đổ vào cũng chẳng xong lão ấp úng không biết trả lời ra sao. Hắn cũng chẳng muốn làm khó lão nữa nên nói.“Vấn đề này phải tìm cách khác giải quyết khác thôi. Từ thời nhà Trần đến bây giờ nước ta đã bao lần chăm lo đắp đê, song hạn hán lụt lội lớn bé không năm nào không có, giải quyết triệt để là việc không phải sức một ngày có thể lam được.”“ Trẫm nói như vậy không phải là có ý muốn bỏ việc làm thủy lợi, mà trẫm cần các khanh về suy xét thấu đáo vấn đề trên, hôm sau trẫm muốn nghe cáo kiến của các vị. Ai có thể tìm ra cách giải quyết vấn đề này, Trẫm ắt có thưởng lớn”.Chúng thần nghe vậy cảm thấy rất có lý, lại nghe nghĩ được cách ắt có thưởng lớn lại càng vui mừng trong lòng, quyết phen này về nhà phải tìm quyết tìm ra cách hay mới được. Vấn đề này tồn tại bao lâu nay vậy mà chưa ai nghĩ ra, nếu mình giải quyết được thì chẳng phải luu danh thiên cổ người là vậy, chẳng ai tụ cho mình là ngu dốt cả, chính vì vậy mà càng tự tin vào cái đầu của mình.“ Chúng thần lĩnh chỉ”Kế tiếp Phạm Công Thiệu đứng ra dâng tấuMọi người bắt đầu thấy lạ, chẳng phải vị công bộ ti này thường ngày vẫn nổi tiếng là kín miệng ít nói không tranh với đời sao, đột nhiên hôm nay lao ra xin dâng biểu. chuyện lạ lúc nào cũng có, nhưng hôm nay đặc biệt nhiều Độc Lập đương nhiên cũng giả bộ ngu, lấy làm bất ngờ nói.“ Vị ái khanh này có vấn đề gì cứ mạnh dạn tấu lên”.“ Thưa Hoàng Thượng, hiện tại đất nước dang cần rất nhiều nguyên liệu như vàng bạc, đồng thiếc, nhằm đúc súng, làm tiền chế tạo vũ khí cương bị, làm nông cụ sản xuất. Đại nam ta mặc dù nổi tiếng có nhiều khoáng sản, nhưng hiện tại đa số kim khí đều phải nhập lậu từ nhà thanh, kho bộ hộ thiếu thốn nguyên liệu, thần nghĩ nên chú trọng việc khai khoáng mà theo thần thấy có những điều ta phải gấp rút làm như tiên phải cho người tiếp tục tìm kiếm các mỏ khoáng sản mớiThứ hai phải thu hồi toàn bộ các mỏ khai thác lậuThứ 3 cần phải có một ban đứng ra chuyên trách việc này mà không phải qua nhiều bước trung gian gây thất thu không đáng, tránh nhiều kẻ vu lợi làm cànThư 4 cần phải tuyển chọn người có khả năng có sức khỏe chuyên làm thợ mỏ, tang thêm đãi ngộ, làm cho họ hứng thú làm việc, tăng năng suấtThứ 5 cần cải tiến công cụ để tang hiệu quảĐây chính là lời tâm huyết của thần xin bệ hạ nghe theo”Các đại thần bắt đầu từ ngạc nhiên chuyển sang sửng sờ không giám tin vào mắt mình nữa như vậy mà hắn cũng giám nói ra sao. Như vậy chẳng khác nào tự đẩy mình vào đích ngắm của người khác, bộ tên này bị bệnh nên nói nhầm hay chung tất cả mọi người đang nhìn lão như nhìn một kẻ sắp chết, cũng có người đồng tình, kẻ thương hại cũng có. Song chẳng ai tin tưởng năm điều trên mà hắn đưa ra có thể thực phản ứng của các triều thần Hồ Độc Lập có chút chột dạ, có lẽ việc này đưa ra có chút hơi sơm, nhưng lại không thể không đưa ra nha. Trong khi các nhà khoa học, kể cả những người có kiến thức uyên bác nhất đều tìm cách bác bỏ nền văn minh Lạc Việt đã tồn tại năm. Để chứng minh nền văn hiến Lạc Việt đã tồn tại rất lâu đời và phủ nhận quan điểm của các nhà khoa học khác cho rằng thời Hùng Vương chỉ là một liên minh bộ lạc đóng khố hoặc cùng lắm là một nhà nước sơ khai, ông đã dày công viết cuốn sách đầu tiên về một thời khuyết sử của dân tộc Việt, đó là cuốn “Thời Hùng Vương qua truyền thuyết và huyền thoại”Đất nước nào mà không muốn giàu mạnh dân tộc phát triển. Tác phẩm Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới sẽ đáp ứng những mơ ước đó và mong muốn những mơ ước đó trở thành hiện thật. Xuyên đến một không gian song song nhưng có thời gian chảy chậm hơn so với thế giới hiện đại… rất nhiều giả thuyết được đưa ra đại loại như vậy nhưng chẳng ai chứng minh được đúng sai. Cả đám chỉ biết gân cổ cãi chán rồi thi nhau kiếm truyện đọc tự sướng đúng với phong cách của mình. Một linh hồn đến từ thế giới hiện đại xuyên không trở lại nước đại việt năm 1794 sẽ có chuyện gì xảy ra

nuoc lac viet o the gioi moi